CHUYỆN ĐI TIỀM MẸ CỦA BA TÔI
MỒ CÔI CHA ĂN CƠM VỚI CÁ ,MỒ CÔI MẸ LÓT LÁ NẰM ĐƯỜNG”
Ông nội tôi là địa chủ , ông có 2 vợ ,ba và chú Bảy tôi
là con vợ thứ hai là bà nội ruột của tôi.Cái thời phong kiến tôi hoàn toàn
không hiểu , chỉ nghe nói ông nội tôi đánh bà nội tôi dữ lắm –hình như bạo hành
cũng là một thuộc tính của đàn ông thời phong kiến .
Nghe ba tôi kể bà nội tôi đẹp
lắm , khi lấy ông nội ,bà mới mười tám .Bà là con của một thầy tuồng từng ra
kinh đô Huế hát cho vua xem ,là cái thời mà các đoàn tuồng rất được ái mộ , ông
với cụ Đào Tấn là cặp bài trùng –một bên là soạn giả , một bên là thầy tuồng ,nổi
tiếng đến mức vua Tự Đức ban thưởng hẳn một “cữa lý môn”
và nhiều mẫu ruộng , đoàn tuồng Đào Tấn cũng từ đây mà ra .
Tôi không hiểu cuộc hôn nhân
đó là quỉ quái gì,một bên là địa chủ,một bên là đào nương ,chỉ biết rằng bà nội
tôi khi về làm bé cho ông nội là cả một chuỗi ngày đau khổ , cực nhọc , đòn roi
.
Rồi bà nội cũng sinh được
ba và chú Bảy tôi .Ba tôi khi thơ ấu đã
chịu cơ cực cùng bà nội , từ chăn trâu ,cắt cỏ , ruộng nương ...không có việc
gì ông không trải qua .
Ba tôi rất thương mẹ , mới
9,10 tuổi đầu mà đã thành người lớn , lúc nào cũng đứng ra bảo vệ bà tôi , việc
nặng ,việc nhẹ , lẫn đòn roi đều gồng lên chia sẻ cùng bà .
Ba tôi hát bội hay lắm , có lẽ
mang gen ông cố ngoại tôi là thầy tuồng
và những lúc được nghe bà nội tôi hát ru nên hát rất ngọt ngào truyền cảm
. Sau nầy , khi tôi lớn lên , nhìn các cô yêu quí ba tôi , tôi biết tình cảm trong lòng ba tôi
cùng bà con phía bà nội tôi lớn lao vô
cùng .
Mọi việc cứ trôi qua cho đến một
ngày bà nội tôi bỏ đi sau một trận đòn kinh hoàng mà ông nội tôi ban cho .Các bạn
cứ tưởng tượng , một bà mẹ nửa đêm bỏ nhà trốn đi bỏ lại hai con thơ dại đau đớn như thế nào . Những ngày đầu không có mẹ ,ba tôi và chú Bảy khóc bỏ ăn
,bỏ ngủ, đến khi đuối sức ,khàn hơi thì
lăn ra ngủ,giấc ngủ tấm tức đầy nước mắt,xen lẫn trong giấc mơ là tiếng nấc
u ơ tủi hờn.
Chiều chiều,khi trời chập choạng ,ba tôi cõng em mình đứng đón mẹ gần bụi
tre đầu ngõ,ba tôi mắt mọng nước ,ngơ ngác hỏi bà con lối xóm xem “cô bác thấy
mẹ con không ‘???Còn chú tôi thì miệng mút ngón tay ,đôi mắt đen láy ràn rụa nước
mắt,miệng bập bẹ nói những câu đầu đời :”mẹ âu, mẹ âu ? ú mẹ ,em bèm ú mẹ.!!!”Đó
là câu đầu tiên dài nhất mà đứa trẻ khát sữa mẹ cố gắng diễn tả được ,và cũng
báo hiệu chuỗi ngày mồ côi suốt cả đời của ba và chú tôi.
Trời tối đến,khi bụi tre gió rung kẽo kẹt;khi cóc nhái ểnh ương kêu ran;khi không thấy dáng mẹ;khi vừa đói vừa sợ... ma;khi ba cõng em về thì chú Bảy tôi đã ngủ trên vai ba.Hai đứa trẻ thơ dại mất mẹ ,mất sữa ,mất hơi ấm,mồ côi mất cả tuổi thơ ...
Trời tối đến,khi bụi tre gió rung kẽo kẹt;khi cóc nhái ểnh ương kêu ran;khi không thấy dáng mẹ;khi vừa đói vừa sợ... ma;khi ba cõng em về thì chú Bảy tôi đã ngủ trên vai ba.Hai đứa trẻ thơ dại mất mẹ ,mất sữa ,mất hơi ấm,mồ côi mất cả tuổi thơ ...
Tôi tuy không biết mặt ông nội nhưng
nghe kể tôi cũng ghét ông nội vô cùng.
Rồi ba tôi cũng lớn lên với
đòn roi và nhọc nhằn,nhưng nỗi nhớ mẹ vẫn không nguôi .Ba tôi càng lớn hát càng
hay ,mười lăm tuổi ông quyết định bỏ nhà theo gánh hát mà theo lời ba tôi cũng là
để được đi tìm mẹ .
Với dòng dõi con nhà nòi và với
khả năng thiên phú , không khó để ba tôi
trở thành kép hát tên tuổi .ông vẫn không ngừng tìm mẹ trong suốt quá trình lưu
diễn .Một linh cảm nào đó ba tôi cứ nghĩ bà tôi đang ở đâu đây theo dõi từng bước
chân ba tôi .Tôi hỏi
- sao bà nội không chịu tìm ba ?
Ba tôi trả lời nếu bà ra mặt sẽ bị ông nội tôi biết và giết chết nên chỉ đành len lén nhìn con từ xa mà không dám gặp mặt .
Ba tôi trả lời nếu bà ra mặt sẽ bị ông nội tôi biết và giết chết nên chỉ đành len lén nhìn con từ xa mà không dám gặp mặt .
Có một lần ba tôi hát ở một
xã nọ , một người bà con chobiết có bà nội tôi ở đâu đó lẫn trong khán giả .Tim
ba tôi như thắt lại,có lẽ đây là lần ba tôi hát hay và cảm động nhất – một vai
diễn đứa con đi tìm mẹ , ba tôi hát thắt lòng cháy bỏng gan ruột, mắt da diết
hoang mang tìm trong đám đông để tìm cho ra hình dáng MẸ .
Ba tôi hát và hát mãi , trong hàng
ghế khán giả có tiếng khóc , một người , hai người và một rừng người sụt sùi
rơi lệ.Có lẽ bà tôi đang khóc ,ba tôi khóc và nhiều người đang khóc cho mẹ con
của ba tôi.Tôi cũng đã từng xem nhiều vở kịch nghịch cảnh ,nhưng cũng khó tưởng
tượng ra được , một chế độ phong kiến,một gia đình hà khắc,một tình mẫu tử
thiêng liêng chia cắt: gần gang tấc ,mà như thể muôn trùng xa;người mẹ nào cũng
mong âu yếm ôm chặt con mình trong vòng tay,vậy mà chỉ có cùng tiếng khóc bi
thương ,ai oán .Nghe ba tôi kể giây phút tìm mẹ ,tôi vừa thương bà và thương ba
tôi .
Sau buổi diễn đó ,ba tôi
bỏ nghề hát dù cho ông bầu thiết tha níu kéo .Từ đó về sau ba không một lần nào gặp bà nội .Ba tôi lấy vợ, sinh con và lao
theo tiếng gọi thanh niên yêu nước ,sống haò hùng và rất mẫu mực.Ba là một tấm
gương tuyệt đẹp trong lòng chúng tôi.Ông là người cha nhân hậu ,yêu thương
chúng tôi vô bờ bến ,yêu thay cho cả tuổi thơ mồ côi lận đận của mình.
Cuộc đời bà nội ra sao,tôi cũng không rõ,chỉ biết từ thuở thơ dại mất mẹ đến
cuối đời ,ba tôi không bao giờ gặp được mẹ của mình.Chú Bảy tôi lớn lên yếu đuối
,lặng lẽ cô độc .Có lẽ nỗi đau mất mẹ làm chú không bao giờ tươi tỉnh.Riêng ba
tôi, những ngày cuối đời của ba -ông thường gọi “mẹ ơi” trên giường bệnh . Đến hơi
thở cuối cùng của cuộc đời cha tôi vẫn thều thào “con nhớ mẹ lắm, Mẹ ơi!!’ .
Vo hoa son 15-5-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét